Sơ đồ tư duy Chữ người tử tù dễ nhớ, hay nhất

Sơ đồ tư duy Chữ người tử tù dễ nhớ, hay nhất

Sơ đồ tư duy Chữ người tử tù dễ nhớ, hay nhất

Tải xuống

Nhằm mục tiêu giúp học viên thuận tiện hệ thống hóa được kiến thức và kỹ năng, nội dung những tác phẩm trong chương trình Ngữ văn 11, chúng tôi biên soạn bài viết Sơ đồ tư duy Chữ người tử tù dễ nhớ, hay nhất với không thiếu những nội dung như khám phá chung về tác phẩm, tác giả, bố cục tổng quan, dàn ý nghiên cứu và phân tích, bài văn mẫu nghiên cứu và phân tích, …. Hi vọng qua Sơ đồ tư duy Chữ người tử tù sẽ giúp học viên nắm được nội dung cơ bản của Chữ người tử tù .

Bài giảng: Chữ người tử tù – Cô Thúy Nhàn (Giáo viên VietJack)

A. Sơ đồ tư duy Chữ người tử tù

1

B. Tìm hiểu Chữ người tử tù

I. Tác giả

– Nguyễn Tuân ( 1910 – 1987 ), quê ở làng Mọc, phường Nhân Chính, Q. TX Thanh Xuân, TP.HN .
– Ông sinh ra trong một mái ấm gia đình nhà Nho khi Hán học đã tàn .
– Năm 1945, ông nhiệt tình tham gia cách mạng và kháng chiến .
– Năm 1948 – 1957, ông là Tổng thư ký Hội nhà văn Nước Ta .
– Nguyễn Tuân là nhà văn có phong thái nghệ thuật và thẩm mỹ độc lạ. Môi trường, thực trạng sống và đậm chất ngầu của Nguyễn Tuân thời kì trước cách mạng đương nhiên đưa ông đến con đường thẩm mỹ và nghệ thuật lãng mạn chủ nghĩa .
– Nguyễn Tuân là người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp .
– Nguyễn Tuân là một cây bút tài hoa và uyên bác .

II.Tác phẩm

1. Thể loại

– Thể loại bút kí, tùy bút với phong thái uyên bác, tài hoa độc lạ. Ngôn ngữ trong tác phẩm Nguyễn Tuân rất ấn tượng, mê hoặc. Ông được ca tụng là “ bậc thầy của thẩm mỹ và nghệ thuật ngôn từ ” .

2. Hoàn cảnh sáng tác

– Tác phẩm lúc đầu có tên là “ Dòng chữ sau cuối ” in năm 1939 trên tạp chí Tao đàn sau được tuyển in trong tập “ Vang bóng một thời ” .

4. Bố cục

– Phần 1 ( Từ đầu đến …. rồi sẽ liệu. ) : Cuộc trò truyện giữa viên quản ngục và thầy thơ lại .
– Phần 2 ( Tiếp theo đến … phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ ) : Tấm lòng biệt đãi của viên quản ngục .
– Phần 3 ( Còn lại ) : Cảnh cho chữ .

5. Tóm tắt

Truyện ngắn “ Chữ người tử tù ” được trích trong tập “ Vang bóng một thời ” của nhà văn Nguyễn Tuân. Tác phẩm đã nói lên vẻ đẹp tài hoa của con người – cái mà Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm trong những tác phẩm của mình. Huấn Cao là một tử tù nhưng có tài viết chữ rất đẹp. Vì vậy mà ông nhận được sự biệt đãi đặc biệt quan trọng của viên quản ngục dành cho mình. Viên quản ngục và thầy thơ rất trân trọng và mê hồn nét chữ của Huấn Cao nhưng Huấn Cao lại không thích nhận được sự biệt đãi của người khác. Huấn Cao vốn dĩ tỏ thái độ khinh miệt người quản ngục nhưng cho đến khi hiểu được tấm lòng tôn kính của người đó thì Huấn Cao đã quyết định hành động cho chữ. Trong đêm khuya hiện lên cảnh ba con người chụm đầu vào trong một khoảng trống ẩm thấp, tù túng. Người tử tù phóng những nét chữ tuyệt đẹp và hai người còn lại thì khúm núm chờ đón. Huấn Cao không chỉ có thiên lương trong sáng mà ông còn trân trọng thiên lương của người khác. Sau khi cho chữ, Huấn Cao đã khuyên quản ngục thay chốn ở để giữ được lương tâm trong sáng, lương thiện. Huấn Cao vừa là một người anh hùng khi dám đứng lên chống lại triều đình thối nát lúc bấy giờ, lại là một người có kĩ năng, có thiên lương trong sáng rất đáng ngưỡng mộ .

6. Gía trị nội dung

Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công xuất sắc hình tượng Huấn Cao – môt con người tài hoa, có cái tâm trong sáng và khí phách hiên ngang quật cường. Qua đó nhà văn bộc lộ ý niệm về cái đẹp, khẳng định chắc chắn sự bất tử của cái đẹp và thể hiện thầm kín tấm lòng yêu nước .

7. Giá trị nghệ thuật

Tác phẩm biểu lộ năng lực của Nguyễn Tuân trong việc tạo dựng trường hợp truyện độc lạ ; nghệ thuật và thẩm mỹ dựng cảnh, khắc họa tính cách nhân vật, tạo không khí cổ kính, sang chảnh ; trong việc sử dụng thủ pháp trái chiều và ngôn từ giàu tính tạo hình …

III. Dàn ý phân tích tác phẩm

1. Tình huống truyện đặc biệt

– Gặp nhau nơi tối tăm ngục tù .
– Hai số phận khác nhau, trọn vẹn trái ngược nhau .
– Họ là tri kỉ trong nghệ thuật và thẩm mỹ nhưng họ là quân địch trong vị thế xã hội .
=> Một trường hợp truyện vô cùng éo le và độc lạ : cuộc gặp gỡ khác thường của hai con người khác thường giữa chốn ngục tù căng thẳng mệt mỏi. Không gian và thời hạn góp thêm phần tạo nên kịch tính cho trường hợp .

2. Vẻ đẹp các nhân vật

* Nhân vật Huấn Cao
– Huấn Cao là người nghệ sĩ tài hoa .
+ Là người có “ tài viết chữ rất nhanh, rất đẹp ”. Hơn thế mỗi con chữ của Huấn Cao còn tiềm ẩn khát vọng, tham vọng tung hoành cả đời người .
+ “ Có được chữ ông Huấn là có được bảo vật ở đời ” .
⇒ Ca ngợi nét tài hoa của Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã biểu lộ tư tưởng nghệ thuật và thẩm mỹ của mình : kính trọng những con người tài hoa tài tử, trân trọng thẩm mỹ và nghệ thuật thư pháp truyền thống của dân tộc bản địa .
– Là anh hùng có khí phách hiên ngang .
+ Thể hiện rõ nét qua những hành vi : dỗ gông, thảm nhiên nhận rượu thịt .
+ Trong mọi thực trạng khí phách hiên ngang ấy vẫn không biến hóa .
– Là người có thiên lương trong sáng, nhân cách cao quý .
+ Quan niệm cho chữ : trừ chỗ tri kỉ ngoài những không vì vàng bạc châu báu mà cho chữ .
– Đối với quản ngục :

+ Khi chưa hiểu tấm lòng quản ngục Huấn Cao cho hắn là kẻ tiểu nhân tỏ ra khinh biệt.

+ Khi nhận ra tấm lòng quản ngục Huấn Cao không những cho chữ mà còn coi quản ngục là tri âm tri kỉ .
⇒ Huấn Cao là hình tượng của vẻ đẹp uy nghi giữa tài và tâm của người nghệ sĩ, của bậc anh hùng tuy thất thế nhưng vẫn hiên ngang .
* Nhân vật quản ngục
– Viên quản ngục là một người mê hồn cái đẹp .
+ Khát khao cái đẹp : mong ước của ông là “ được treo ở nhà riêng một đôi câu đối ” do chính tay Huấn Cao viết .
+ Lo lắng nếu như không xin được chữ ông Huấn trước khi bị hành hình thì “ ân hận suốt đời mất ” .
– Là một người biết quý trọng người tài .
+ Trong những ngày Huấn Cao trong ngục, quản ngục luôn bày tỏ thái độ nghiêm kính khiêm nhường ..
+ Dũng cảm biệt đãi Huấn Cao .
+ Cảm thấy hụt hẫng khi biết Huấn Cao sắp phải từ giã cõi đời : “ Bấy nhiêu … thiên hà ” .
– Ông có tâm hồn trong sáng, yêu cái đẹp, yêu nghệ thuật và thẩm mỹ trong sáng .

3. Cảnh cho chữ

– Thời gian : đêm trước khi Huấn Cao ra pháp trường chịu án chém, khi chỉ còn “ vẳng có tiếng mõ trên vọng canh ” .
– Địa điểm : trại giam tỉnh Sơn .
– Không gian : buồng tối chật hẹp, khí ẩm …
– Đây là ” cảnh tượng lâu nay chưa từng có ” :
+ Thân phận và hành vi của người cho chữ và nhận chữ đặc biệt quan trọng :
+ Xây dựng được những cặp phạm trù trái chiều nhau ..
– Chi tiết quản ngục cúi đầu vái lạy người tử tù Huấn Cao : sự thức tỉnh trước cái đẹp, quản ngục đã thoát ra những cái tầm thường, ràng buộc để vươn tới cái cao đẹp .
⇒ Toàn bộ cảnh cho chữ là bài ca tôn vinh cái đẹp, cái thiện, cái thiên lương của con người trong thực trạng tối tăm ngục tù bậc nhất .
– Sự hoán đổi ngôi vị
+ Ý nghĩa lời khuyên của Huấn Cao : cái đẹp hoàn toàn có thể sản sinh ở nơi đất chết, nơi tội ác ngự trị nhưng không hề sống chung với cái xấu cái ác. Người ta chỉ xứng danh được chiêm ngưỡng và thưởng thức cái đẹp khi giữ được thiên lương
+ Tác dụng : cảm hóa con người .
⇒ Điều lạ lùng ở đây không chỉ là thú chơi chữ thanh nhã, thanh cao được bộc lộ ở nơi tối tăm nhơ bẩn, người trổ tài là kẻ tử tù mà đặc biệt quan trọng hơn là trong chốn lao tù tối tăm ấy cảnh cho chữ là sự thăng hoa của cái tài, cái đẹp, người tử tù sắp chết lại cảm hóa được viên quản ngục. Chính những điều này đã tạo nên hào quang bùng cháy rực rỡ, bất tử cho hình tượng Huấn Cao .

IV. Bài phân tích

Nguyễn Tuân là một con người rất mực tài hoa, là bậc thầy về truyện ngắn. Sáng tác của ông được chia làm hai giai đoạn trước và sau cách mạng tháng Tám. Ở giai đoạn trước ông được coi là nhà văn “duy mĩ” say mê cái đẹp và coi cái đẹp là đỉnh cao của nhân cách con người. “Vang bóng một thời” là tập truyện tiêu biểu cho sáng tác thời kì này của Nguyễn Tuân, không tin tưởng ở hiện tại và tương lai ông đi tìm vẻ đẹp quá khứ của một thời vang bóng xa xưa với những phong tục, thú vui tao nhã lành mạnh trong đó có thú chơi chữ của Huấn Cao và viên quản ngục trong truyện ngắn “Chữ người tử tù”. Hai con người có nhân cách cao đẹp, thiên lương trong sáng và cảnh cho chữ lạ lùng được hiện lên trong tác phẩm làm nổi bật cho tài năng văn chương và tư tưởng của Nguyễn Tuân.

Tác phẩm có trường hợp gặp gỡ rất là độc lạ, lạ, chúng diễn ra trong thực trạng nhà tù, vào những ngày ở đầu cuối của người tử tù Huấn Cao, một người mang chí lớn và kĩ năng lớn nhưng không gặp thời. Vị thế xã hội của hai nhân vật cũng có nhiều đối nghịch. Huấn Cao kẻ tử từ, muốn lật đổ trật tự xã hội đương thời. Còn quản ngục là người đứng đầu trại giam tỉnh Sơn, đại diện thay mặt cho luật lệ, trật tự xã hội đương thời. Nhưng ở bình diện nghệ thuật và thẩm mỹ, vị thế của họ lại đảo ngược nhau trọn vẹn : Huấn Cao là người có tài viết thư pháp, người phát minh sáng tạo ra cái đẹp, còn quản ngục là tình nhân và trân trọng cái đẹp và người phát minh sáng tạo ra cái đẹp. Đó là mối quan hệ gắn bó khăng khít ngặt nghèo với nhau. Với trường hợp truyện đầy độc lạ, đã giúp câu truyện tăng trưởng logic, hợp lý đẩy lên đến cao trào. Qua đó giúp thể hiện tính cách nhân vật và làm điển hình nổi bật chủ đề của truyện : Sự bất tử của cái đẹp, sự thắng lợi của cái đẹp. Sức mạnh cảm hóa của cái đẹp .
Huấn Cao trong câu truyện là một người có tài viết chữ đẹp nhưng vì chống lại triều đình mà bị lãnh án tử hình. Trước khi xử án ông được đưa đến một trại giam có viên quản ngục và thầy thơ lại yêu quý nét chữ, trân trọng người tài Huấn Cao nên đã biệt đãi tù nhân, mong ước ông Huấn cho chữ. Hiểu được tấm lòng ấy người tử tù có thiên lương trong sáng đã cho chữ trong thực trạng éo le trước giờ chưa từng có. Tình huống truyện là cuộc gặp gỡ giữa hai con người độc lạ một bên là Huấn Cao có tài viết chữ nhưng lại cạnh tranh đối đầu với triều đình, một bên là viên quan coi ngục đại diện thay mặt cho người gìn giữ trật tự xã hội phong kiến đương thời nhưng lại khao khát ánh sáng chữ nghĩa. Hai con người trái chiều trên bình diện xã hội nhưng lại là tri âm, tri kỉ với nhau trên bình diện nghệ thuật và thẩm mỹ. Nhân vật đã được Nguyễn Tuân đặt vào trong trường hợp đối nghịch tạo ra kịch tính cho câu truyện và cảnh cho chữ là nút thắt được tháo gỡ .
Huấn Cao là một con người tài hoa uyên bác, khí phách hiên ngang, anh hùng quật cường và có một thiên lương trong sáng được hiện lên trong tác phẩm. Trước tiên là gián tiếp ở phần đầu qua cuộc đối thoại của viên quản ngục với thầy thơ lại. Tài năng viết chữ đẹp của ông được người ở vùng tỉnh Sơn ca tụng khiến cho viên quan coi ngục đau đáu một lòng với sở nguyện xin được chữ ông Huấn về treo ở nhà riêng của mình bởi “ chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm ”. Nguyễn Tuân đã miêu tả sở nguyện của viên quan coi ngục để làm điển hình nổi bật lên chất tài hoa nghệ sĩ mà bao nhiêu người trong thiên hạ hằng khao khát có được. Không chỉ vậy người tử tù rất anh hùng là tên đứng đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình vì bất mãn với chủ trương quản lý triều chính, là kẻ không sợ lời rình rập đe dọa của bọn lính áp giải mà tự do, hiên ngang dỗ gông để trận mưa rệp rơi xuống đất, thản nhiên nhận rượu thịt thư thả làm một người tù tự do trong nhà lao. Có mấy ai trước khi chết mà vẫn giữ được bản lĩnh và phong thái như vậy ? Ông làm ra vẻ khinh bạc viên quan coi ngục với câu nói : “ Ngươi hỏi ta muốn gì ư ? Ta chỉ muốn có một điều là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây ” lâu nay ta chỉ thấy quan coi ngục đánh mắng người tù chứ hiếm khi thấy điều ngược lại. Con người ấy hiện lên qua tâm lý của quan lại coi ông là một tên tội phạm nguy hại, là kẻ chọc trời khuấy nước khi nhận được án chém vẫn bình tĩnh, tự tin đảm nhiệm cái chết. Huấn Cao không khi nào khuất phục trước uy quyền, cường quyền và đấm đá bạo lực. Ông là một nhân vật hiếm có lâu nay bởi sự hòa quyện của chất nghệ sĩ với chất anh hùng tạo nên nét riêng không liên quan gì đến nhau, độc lạ khác với những nhân vật trong “ Vang bóng một thời ”. Con người ấy còn có một thiên lương trong sáng không phải ai trên đời ông cũng cho chữ, cuộc sống ông Huấn chỉ mới cho ba lần là ba người bạn tri kỉ. Nhưng khi hiểu được tấm lòng của quan coi ngục ông mỉm cười nhắc thầy thơ lại chuẩn bị sẵn sàng chu đáo để ông có thời cơ được đáp lại sự chân tình ấy. Giọng Huấn Cao đã trở nên nhã nhặn, hòa dịu hơn rất nhiều : “ Về bảo với chủ ngươi, tối nay, khi nào lính canh về trại nghỉ, thì đem, mực, bút và cả bó đuốc xuống đây ta cho chữ ”. Cho chữ chứ không phải là viết chữ, nghe như là lời của bề trên ban xuống cho người dưới. Ông khẳng định chắc chắn “ Chữ thì quý thực. Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối khi nào. ” Huấn Cao không màng vinh quang giàu sang cũng không sợ cường quyền mà ép mình làm điều không thích. Dù ở trong chốn ngục tù bị nhốt về thân xác nhưng tâm hồn ông không khi nào bị giam giữ, ông vẫn luôn tự do về nhân cách .
Nguyễn Tuân còn miêu tả người anh hùng kiên cường mang tấm lòng thiên lương cao quý. Huấn Cao từ thuở sinh thời không khi nào ham phù hoa, danh lợi mà bán chữ. Đời ông cũng chỉ viết có “ hai bộ tứ bình và một bức trung đường ” cho những người bạn tri kỷ. Ông ý niệm cái đẹp thanh cao phải được trao cho đúng người mới phát huy được hết giá trị của nó. Huấn Cao đã bị cảm động trước sự đối đãi chân tình “ biệt nhỡn liên tài ” của chủ tớ Viên quản ngục. Tấm lòng nhân hậu không muốn phụ “ một tấm lòng trong thiên hạ ” .
Ngoài nhân vật TT Huấn Cao, Nguyễn Tuân còn kiến thiết xây dựng thêm một tuyến nhân vật viên quản ngục, một người yêu thích cái đẹp, tâm hồn tài hoa nghệ sĩ nhưng lại bị lạc vào chốn nhơ bẩn, dung tục. Nhà văn kiến thiết xây dựng đồng thời hai nhân vật chính diện song song soi chiếu cho nhau tỏa sáng với vẻ đẹp tâm hồn thanh nhã. Viên quản ngục có vẻ như chọn nhầm nghề, ông là “ một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ ”. Như cách mà tác giả nói “ Ông trời nhiều khi chơi ác, đem đày ải những cái thuần khiết vào giữa một đống cặn bã ”. Thật đáng trân trọng sống giữa một xã hội rối ren, loạn lạc mà vẫn giữ cho tâm hồn mình không vị vùi lấp trong bùn lầy, ông còn còn biết trân trọng cái đẹp, biết nể trọng người tài, là người quả cảm mặc kệ gian truân .
Đằng sau sự tài hoa của Huấn Cao, nhân vật quản ngục Open như hiện thân của niềm mê hồn, trân trọng cái đẹp. Đó như một phép màu kì diệu biến quản ngục thành “ thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn, xô bồ ”. Tâm nguyện cả đời của quản ngục, không gì hơn, đó là có được chữ của ông Huấn để treo ở nhà riêng. Tâm nguyện ấy bỗng chốc biến viên quản ngục đẹp như một người nghệ sĩ thực thụ, biết mê hồn, biết hướng về cái đẹp đúng như Ralph Waldo Emerson cho rằng : “ Yêu cái đẹp là thường thức. Tạo ra cái đẹp nghệ thuật và thẩm mỹ. Nhưng biết trân trọng cái đẹp mới là người nghệ sĩ chân chính ”. Quản ngục biệt đãi Huấn Cao, luôn luôn cung kính và lễ phép trước thái độ kiêu ngạo của ông Huấn, tôn kính đảm nhiệm những lời khuyên của ông. Chính điều đó đã mở đường cho quản ngục đến với cái đẹp. Tư thế khúm núm, thái độ và hành vi bên ngoài có vẻ như ủy mị khi lắng nghe lời khuyên của Huấn Cao đã làm sáng lên vẻ đẹp nhân cách của ngục quan, làm cho nhân vật trở nên đáng quý, đáng trân trọng. Đặc biệt, ông còn cúi đầu tôn kính tiếp đón lời khuyên của ông Huấn. Ông cúi đầu nhưng không hề trở nên hèn kém mà trái lại, nó còn làm cho ông trở nên hùng vĩ hơn khi nào. Nguyễn Đăng Mạnh từng cho rằng : “ Có những cái cúi đầu làm cho con người trở nên hèn kém, có những cái cúi lậy làm con người trở nên đê tiện. Nhưng cũng có những cái cúi đầu làm con người trở nên cao quý hơn, lớn lao hơn, lẫm liệt hơn, sang trọng và quý phái hơn. Đấy là cái cúi đầu trước cái tài, cái đẹp, cái thiên lương ”. Và cái cúi đầu của quản ngục cũng thật cao đẹp chẳng khác nào cái cúi đầu của Cao Bá Quát khi xưa : “ Nhất sinh đê thủ bái mai hoa ” ( Cả đời sinh ra chỉ để cúi đầu trước hoa mai ). Nếu Huấn Cao là nơi nhà văn gửi gắm những ý niệm thẩm mĩ tân tiến thì quản ngục là nơi nhà văn gửi những ý niệm nhân sinh thâm thúy : Bản thân mỗi con người luôn khao khát và hướng về cái đẹp. Bởi vậy, phải biết nhìn sâu vào tâm hồn con người để chớp lấy ánh sáng của thiên lương. Và hơn cả, cái đẹp “ man mác khắp thiên hà ”, nó sống sót ngay cả trong cái ác để đẩy lùi bóng tối, hướng con người tới đời sống tốt đẹp hơn .
Cảnh tượng đẹp nhất trong “ Chữ người tử tù “ chính là cảnh cho chữ – một cảnh tượng lâu nay chưa từng có khi nào, đặc biệt quan trọng là trong thực trạng đề lao, nơi “ người ta sống bằng tàn ác, bằng lừa lọc ”, cái đẹp vẫn ngang nhiên được sinh thành. Ta ngỡ ngàng khi thấy “ một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh căng trên mảnh ván ”. Bóng tối của nhà tù thực dân đã bị đẩy lùi bởi ánh sáng của tài hoa, thiên lương, nhường chỗ cho cái đẹp được sinh thành. Cái đẹp đã trở thành tác nhân làm đảo lộn ý thức xã hội, nó được khai sinh trên một mảnh đất chết, từ bàn tay của người tử tù sắp chết nhưng vẫn phát lộ tỏa nắng rực rỡ và có sức cảm hóa mãnh liệt. Lời khuyên của quản ngục dành cho người tử tù đã bộc lộ một ý niệm thâm thúy về thẩm mỹ và nghệ thuật : Cái đẹp không khi nào chung sống với cái ác, mãi mãi là như vậy. Đó cũng là niềm tin sắt đá của Nguyễn Tuân về sức mạnh của cái đẹp, cái đẹp sẽ cứu rỗi quốc tế này !
Vũ Ngọc Phan cho rằng : “ Đọc văn Nguyễn Tuân khi nào người ta cũng thấy một hứng thú đặc biệt quan trọng : sự thâm trầm trong ý nghĩ, sự lọc lõi trong quan sát, sự hành văn một cách trọn vẹn Nước Ta ”. Thật vậy, cái hứng thú đặc biệt quan trọng ấy không chỉ toát lên từ tác phẩm mà còn toát lên từ hình thức nghệ thuật và thẩm mỹ độc lạ. Ông sử dụng bút pháp tương phản để dựng lên sự trái chiều giữa ánh sáng và bóng tối, để tô đậm sự thắng thế của cái đẹp trong cuộc sống. Ai đó đã cho rằng “ ngôn từ của Nguyễn Tuân tuôn ra như muốn thi tài với hóa công ”. Nhà văn với văn phong “ đặc Nước Ta ” ( Vũ Ngọ ) ấy đã khôn khéo sử dụng những từ Hán Việt để tạo sắc tố cổ kính, trang nghiêm cho tác phẩm, để “ Chữ người tử tù ” trở thành một trong những ” nén tâm hương nguyện cầu cho cái đẹp truyền thống Nước Ta ” ( Văn Tâm ). Câu chuyện như một thước phim quay chậm, người đọc như được tận mắt chứng kiến tận mắt ánh sáng được nhen lên, tỏa sáng và che đi bóng tối. Và những nét chữ hiện hình “ như một nét bút trác tuyệt được chạm khắc tinh xảo trên mặt đá quý của ngôn từ ”
Qua cảnh cho chữ đầy xúc động, tác giả Nguyễn Tuân đã ngầm chứng minh và khẳng định vị thế của cái đẹp thiên lương, ở bất kỳ đâu, mặc dầu là nơi tối tăm nhất thì cái đẹp vẫn sống sót, thậm chí còn là sống sót không đơn độc. Nó như một sức mạnh vô hình dung chỉ đường dẫn lối cho những người tốt có tấm lòng nhân hậu đang bị lạc nơi bóng tối bao trùm và tội ác hoành hành trở về đúng con đường chân chính, tươi đẹp. Người đọc hoàn toàn có thể cảm nhận được rằng tác giả là người giàu kiến thức và kỹ năng, có sức tưởng tượng cô cùng phong phú và đa dạng và độc lạ. Chính thế cho nên mà tác giả hoàn toàn có thể vẽ nên một bức tranh với hai mảng màu sáng tối trái chiều nhau nóng bức, một bên là màu của khung cảnh tăm tối nơi ngục tù, một bên là ánh sáng chói lóa của nét đẹp hoàn mỹ .
Kết tinh bởi kĩ năng, phát minh sáng tạo và tư tưởng độc lạ Nguyễn Tuân đã biến cảnh cho chữ thành cảnh tượng chưa nay chưa từng có. Tác phẩm đã bộc lộ sự hụt hẫng của chính tác giả và người đọc trước số phận của những con người yêu cái đẹp, luôn hướng đến cái chân – thiện – mỹ. Xen vào đó, tác giả đã khôn khéo bày tỏ tấm lòng của mình một cách kín kẽ, tiếc thương trước số phận người anh hùng nhân hậu, khí phách và có nhân cách hùng vĩ .

Tải xuống

Xem thêm sơ đồ tư duy của những tác phẩm, văn bản lớp 11 hay, chi tiết cụ thể khác :

Giới thiệu kênh Youtube VietJack

Ngân hàng trắc nghiệm lớp 11 tại khoahoc.vietjack.com

Đã có app VietJack trên điện thoại cảm ứng, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi trực tuyến, Bài giảng …. không lấy phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS .


Nhóm học tập facebook miễn phí cho teen 2k5: fb.com/groups/hoctap2k5/

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Theo dõi chúng tôi không tính tiền trên mạng xã hội facebook và youtube :

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Có thể bạn quan tâm
© Copyright 2008 - 2016 Dịch Vụ Bách khoa Sửa Chữa Chuyên nghiệp.
Alternate Text Gọi ngay