Đoạn văn 1: Đọc sách là sinh hoạt và nhu cầu trí tuệ thường trực của con người có cuộc sống trí tuệ. […] KHông đọc sách tức là không còn nhu cầu về trí tuệ nữa. Và khi không còn nhu cầu đó nữa, thì đời sống tinh thần của con người nghèo đi, mòn mỏi đi, và cuộc sống đạo đức cũng mất luôn nền tảng. Đây là một câu chuyện nghiêm túc, lâu dài. Tôi chỉ muốn thử nêu lên ở đây một đề nghị: Tôi đề nghị các tổ chức thanh niên của chúng ta, bên cạnh những sinh hoạt thường thấy hiện nay, nên có một cuộc vận động đọc sách trong thanh niên cả nước; và vận động từng nhà gây dựng tủ sách gia đình. Gần đây có một nước đã phát động phong trào trong toàn quốc mỗi người mỗi ngày đọc lấy 20 dòng sách. Chúng ta cũng có thể làm như thế, hoặc vận động mỗi người trong một năm đọc lấy một cuốn sách. Cứ bắt đầu bằng những việc rất nhỏ, không quá khó. Việc nhỏ đấy nhưng rất có thể là việc nhỏ khởi đầu một công cuộc lớn.
( TheoNguyên Ngọc, Một đề xuất, tạp chí điện tửTiasang. com.vn, ngày 19-7-2007 )
Đoạn văn 2:
Bạn đang đọc: Sưu tầm đoạn văn có sử dụng thao tác lập luận bình luận
Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ Ấn Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức lên, quả tim hòa một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca .Câu chuyện có lẽ rằng chỉ là một câu truyện hoang đường, tuy nhiên không phải hông có ý nghĩa. Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. [ … ]Văn chương sẽ là tưởng tượng của sự sống muôn hình vạn trạng. Chẳng những thế, văn chương còn phát minh sáng tạo ra sự sống. [ … ]
Vậy thì, hoặc hình dung sự sống, hoặc sáng tạo ra sự sống, nguồn gốc của văn chương đều là tình cảm, là lòng vị tha. Và vì thế, công dụng của văn chương cũng là giú cho tình cảm và gợi lòng vị tha.
Một người hằng ngày chỉ cặm cụi lo ngại vì mình, thế mà khi xem truyện hay ngâm thơ hoàn toàn có thể vui, buồn, mừng, giận cùng những người ở đâu đâu, vì những chuyện ở đâu đâu, há chẳng phải là chứng cớ cho cái mãnh lực lạ lùng của văn chương hay sao ?Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có ; cuộc sống phù phiếm và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm và thoáng đãng đến trăm nghìn lần .
Có kẻ nói từ khi những thi sĩ caq tụng núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ trông mới đẹp ; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay. Lời ấy tưởng không có gì là quá đáng .[ … ] Nếu trong pho lịch sử vẻ vang loài người xóa những thi nhân, văn nhân và đồng thời trong tâm linh loài người xóa hết những dấu vết họ còn lưu lại thì cái cảnh tượng nghèo nàn sẽ đến bực nào ! …( Hoài Thanh, trongBình luận văn chương, NXB Giáo dục đào tạo, Thành Phố Hà Nội, 1998 )
Source: https://dichvubachkhoa.vn
Category : Tư Vấn Sử Dụng